kỳ thị vùng miền là thành phầm tồi tệ của bất kể xã hội nào, nó bị tạo ra bởi định kiến, do lỗi bốn duy; và, nó - tẩy chay - là 1 ứng xử vi phi pháp luật.
Thái Hạo: tiếng cười, giờ đồng hồ chửi và tiếng nói
Hoàng Tuấn Công: Về một trong những câu tục ngữ "chưa rõ nghĩa"
Hoàng Tuấn Công: Về một số câu tục ngữ "chưa rõ nghĩa"
Hoàng Tuấn Công: Về một vài câu phương ngôn ‘chưa rõ nghĩa’
LTS: Tính bí quyết địa phương và tẩy chay vùng miền vẫn là một vấn đề liên tưởng nhưng lại hiếm khi được bàn bạc công khai, vì chưng sự nhạy bén của nó. Điềm tĩnh nêu ra với thẳng thắn bàn bạc, để tìm hiểu cùng xây dựng những tình cảm cao đẹp mang lại cộng đồng, đó là 1 trong những sự chân thành yêu cầu được tiếp tục. Tiếng Việt - Văn Việt - người việt nam xin trân trọng giới thiệu một cuộc đàm phán như thế của nhà nghiên cứu vãn Hoàng Tuấn Công với Thái Hạo, với ước muốn sẽ kích thích cùng nhận về được nhiều hơn những ý kiến của phần đông bạn đọc và những nhà công nghệ trên cả nước về chủ đề này.
Bạn đang xem: Tại sao người thanh hóa lại hay bị ghét?
Hoàng Tuấn Công: Thưa ông Thái Hạo, tôi bao gồm đọc một số nội dung bài viết ông đề cập đến những thói lỗi tật xấu mang tính cố hữu của tín đồ Việt. Vừa mới đây nhất là bài xích “Tiếng cười, giờ đồng hồ chửi với tiếng nói” trên mục giờ Việt - Văn Việt - fan Việt của báo Nông nghiệp Việt Nam.
Vậy ông có nội dung bài viết nào về tính cách của người Thanh Hóa không?
Thái Hạo: “Người Thanh Hóa?” là thắc mắc mà tôi đã ít nhiều lần cảm nhận từ đồng đội trên những vùng khu đất nước; với tôi đã luôn nói ra cảm nhận, cái nhìn của mình, thế nhưng lại chưa bao giờ viết về chủ thể này. Việc có nhiều người đặt thắc mắc về tính cách tín đồ Thanh Hóa chắc hẳn rằng vì bọn họ thấy tôi quê Thanh Hóa, mà các sự đồn đoán, hầu hết “lời ong tiếng ve” về người Thanh Hóa thì chúng ta lại đang nghe nhiều, mà không rõ thực hư ráng nào. Cũng chính vì những “tin đồn” rất nhiều kia mà yêu cầu kiểm chứng xuất phát điểm từ 1 người bạn dạng quán trở nên không nhỏ chăng?
Hoàng Tuấn Công: Vậy, ông có ý định viết một vài bài về vấn đề khá rắc rối, phức hợp này không?
Thái Hạo: Thực tình, tôi không nghĩ tới việc viết một bài về sự kỳ thị so với dân tỉnh này thức giấc nọ vị tôi cho rằng đó là một thái độ hết sức ngu xuẩn bị xuất hiện bởi việc gọt sạch những điều kiện sống và các yếu tố định kỳ sử, chia sẻ - tiếp xúc, lại thiếu hiểu biết về sự nhiều chủng loại văn hóa vùng miền với một ý thức đa nguyên văn hóa. Cái đáng lên án không phải là phần đông khác biệt, cùng điều cần đảm bảo là sự nghiêm minh của hiện tượng pháp, chứ không hẳn là câu chuyện tính tình. Sống cùng làm ăn với nhau, dù là với bất cứ ai, thì nên văn minh bằng cách sòng phẳng, đừng cả nể cùng tỏ ra hào phóng để lúc không được đáp lại suôn sẻ thì con quay ra thuyệt vọng và chỉ trích rồi quy chụp. Tôi có anh em thân quý trên khắp hồ hết miền khu đất nước, và chưa từng gắn cho dân một tỉnh nào một chiếc nhãn để rồi đối xử với chúng ta như nhân tiện thống nhất. Với tôi không tài nào gọi nổi rằng lại sở hữu một lối ứng xử sở hữu tính kỳ thị vùng miền như thế giữa cố kỷ 21 này.
Phân biệt xuất phát từ những điều tra khảo sát để thấy sự khác hoàn toàn thì cực kỳ nên, bởi nó làm cho thành các đại lý cho vấn đề sửa đổi, bình thường sống, “dụng nhân như dụng mộc”..., nhưng biệt lập đối xử như 1 sự tẩy chay thì đích thị là 1 trong những lối quan niệm và ửng xử tệ hại.
Thái Hạo: tiếng cười, giờ đồng hồ chửi cùng tiếng nói
Hoàng Tuấn Công: Ông nhìn nhận thế nào về sự phân biệt đối xử, sự tẩy chay (đôi lúc chỉ là gần như lời nhấn xét, đồn đại…) so với người Thanh Hóa, nhất là những tín đồ lao rượu cồn Thanh Hóa đã làm nạp năng lượng ở các tỉnh ngoài?
Thái Hạo: Tôi là một người Thanh Hóa, sinh ra ở quê, lớn lên thì tới trường 6 năm làm việc Huế, rồi đi làm việc và định cư làm việc vài tỉnh giấc miền Đông nam giới bộ. Xuyên suốt chừng ấy thời gian tha hương, tiếp xúc với bạn bè và đồng nghiệp ở những vùng miền, thực tâm tôi chưa thấy ai có hiểm độc hay sự kỳ thị đối với bản thân mình. Ngược lại, thỉnh thoảng tôi còn thấy mình được tôn trọng, yêu dấu và được mừng đón trong tình bạn bè rộng lớn.
Từ khi bao gồm mạng buôn bản hội, vào mấy năm nay tham gia vào quả đât ấy, sự gặp mặt gỡ lại càng quảng đại hơn. Trong danh sách bằng hữu Facebook của tôi có tương đối nhiều người thuộc những miền khác nhau, phía Bắc, Tây Nguyên, nam giới bộ, fan Kinh, người dân tộc ít người, người việt nam trong nước cho đến người Việt làm việc hải ngoại, nhưng tới thời điểm này tôi vẫn chưa nhận buộc phải một cách biểu hiện phân biệt công khai minh bạch nào với loại gốc tích Thanh Hóa của mình, cơ mà hơn thế, chính tôi cũng luôn nhận được tình cảm yêu dấu của bạn hữu khắp nơi.
Hoàng Tuấn Công: Là người đã từng có tương đối nhiều năm tiếp thu kiến thức và công tác ở những tỉnh phía Nam, ông gồm nhiều anh em và người cùng cơ quan là bạn Thanh Hóa không? Ông bao gồm cảm nhận rứa nào về những người dân đồng hương của chính mình nơi đất khách?
Thái Hạo: Nơi làm việc mà tôi gắn thêm bó dài lâu nhất là một trong trường thpt chuyên ở một tỉnh miền Đông phái nam bộ, sống đó, gồm tới rộng ¼ cán bộ, giáo viên, nhân viên cấp dưới là người Thanh Hóa; trong số đó hiệu trưởng cùng gần một nửa số tổ trưởng trình độ cũng là tín đồ Thanh Hóa, nghĩa là tín đồ Thanh Hóa đi làm việc ăn xa là cực kỳ đông. Cùng thêm một điều nữa, là họ có ý thức cầu tiến, đầu tư cho chuyện học tập hành, chuyện chuyên môn một cách khá bài bản, nghiêm túc. Ở trong môi trường thiên nhiên ấy, tôi cũng ko thấy bạn Thanh Hóa bị ghét. Trong môi trường làm việc này thì bao gồm điều tôi nên nói thật, là tín đồ Thanh Hóa bao gồm tính cách trẻ trung và tràn trề sức khỏe nhưng khá độc đoán, với “quân phiệt”. Riêng rẽ chuyện bầy thì tôi lại không thấy ở họ. Họ rạch ròi cùng không bởi vì đồng hương mà lại bênh vực mù quáng.
Hoàng Tuấn Công: Tôi phát âm rằng, dù là lý kế hoạch xuất thân Thanh Hóa, nhưng những người thuộc thế hệ trí thức hay lao động trí óc sẽ ít bị tác động bởi sự kỳ thị, biệt lập vùng miền hơn. Nguyên do, họ có thể tự khẳng định, tìm kiếm được chỗ đứng vững chắc và kiên cố nhờ trình độ, năng lực chuyên môn của mình. Nhưng lại ở trên, lúc nói về sự việc phân biệt đối xử, sự kỳ thị đối với người Thanh Hóa, tôi có nhấn mạnh “đặc biệt là những người dân lao đụng Thanh Hóa”. Ý tôi, “người lao động” ở đấy là những bạn làm công nhân, hoặc lao động thủ túc tự do. Tôi biết ông đã từng có lần có thời gian sống cùng những người dân Thanh Hóa có tác dụng công nhân cạo mủ cao su, hay trong những xưởng máy. Ông bao gồm cho rằng, bà nhỏ sẽ chịu sức ép nhiều hơn thế không, cùng đã bao giờ nghe bọn họ phàn nàn về sự tẩy chay vùng miền chưa, thưa ông?
Thái Hạo: trường hợp thực sự tất cả sự phân biệt/kỳ thị, thì có lẽ rằng với bộ phận này thì thể hiện (phân biệt/kỳ thị) sẽ nhiều hơn và rõ hơn, thưa anh. Tuy thế mà tôi cũng chỉ với nghe nói, chưa được chứng kiến tận mắt. Đến đây, tôi suy nghĩ vấn đề có lẽ đã trailer cho họ một lối ra: học tập vấn. Học vấn càng cao ứng xử càng đẹp mắt thì sự tẩy chay càng dễ biến hóa mất. Bây giờ tôi đã nghĩ đến lời nói của gắng Phan Châu Trinh: “chi bởi học”. Mà vấn đề này thì lại không phải chỉ giành cho một ai cả.
Hoàng Tuấn Công: Tôi nghe nói bạn Thanh Hóa bị kì thị cho tới mức nhiều người khi tham gia học tập, công tác, lao động ở tỉnh không tính nảy sinh tư tưởng tự ti, mang lại độ không thích người không giống biết gốc tích Thanh Hóa của mình, kể toàn bộ cơ thể có học tập hàm học tập vị đường hoàng. Lúc học tập, công tác làm việc ở thức giấc ngoài, ông thấy cầm cố nào?
Thái Hạo: Chắc trên thực tế là có hiện tượng kỳ lạ như anh vừa nêu. Bạn dạng thân tôi từng nghe nhưng mà cũng chỉ cần nghe nói lại chứ chưa từng chứng kiến một trường hợp ví dụ nào như vậy cả. Câu hỏi của anh có tác dụng tôi nhớ mang đến một tín đồ bạn đại học là dân Cơ Tu. Trong mùa kiến tập tại trường Quốc học Huế, tôi làm trưởng nhóm, trước khi tôi lên phát biểu và ra mắt về nhóm mình thì người bạn ấy ghẹ vào tai cùng nói nhỏ: “Bạn ra mắt tên thôi nhé, đừng nêu dân tộc”. Tôi không thể tinh được và dần hiểu ra, khi ăn diện cảm bởi sự kỳ thị hoặc những thang bậc giá trị xã hội bị hòn đảo lộn thì con bạn thường có xu thế tự vệ bằng cách chối bỏ bắt đầu của mình cùng đồng thời đã học theo “kẻ thống trị” để tham dự phần vào giới “thượng lưu” kia.
Hoàng Tuấn Công: (Cười) Ồ. Ông đưa ra ví dụ và lý giải thú vị quá!
Thái Hạo: Vâng. Tôi nghĩ, đó là một trong phản ứng tâm lý có tính quy luật. Cùng giả sử có tín đồ Thanh Hóa nào đã “sinh tư tưởng tự ti, tới cả không muốn người không giống biết nơi bắt đầu tích Thanh Hóa của mình” thì điều đó cũng là đọc được, ví như trên thực tế ở vùng họ sinh sống hay làm việc, tín đồ Thanh Hóa sẽ bị tẩy chay ở mức nặng nề. Dù thế, cũng xin được nhắc lại, hầu hết nơi tôi đã đi qua, đang sống thì chưa từng gặp mặt một “người Thanh Hóa” như thế nào hành xử như thế cả!
Hoàng Tuấn Công: Năm 2016, ngôi trường Đại học công nghệ Xã hội và Nhân văn – Đại học nước nhà Hồ Chí Minh tổ chức triển khai tọa đàm “Xây dựng phương pháp nghiên cứu tính giải pháp vùng miền: Trường hợp tính cách fan Thanh Hóa”. GS.TSKH è cổ Ngọc Thêm là report viên. Vào tham luận của mình, GS Thêm đã “hệ thống hóa thành bảy tật bệnh dịch của fan Thanh Hóa: đánh cắp vặt, gian dối, hám lợi, ích kỷ, hiếu thắng, hay gây gổ, rất đoan, ngông nghênh”. Ông có nhận xét gì về điều này?
Thái Hạo: (Cười). Tôi nghĩ, giáo sư Thêm vẫn ít tự tín hơn về kết luận của mình nếu mang phần nhiều “tật bệnh” ấy mà lại soi vào dân ở bất cứ tỉnh nào. Nghĩa là yêu cầu nhìn gần như “tật bệnh” ấy từ góc nhìn cá thể và chỉ còn cá thể; khi đó mà sở hữu gốc tích của các cá thể ấy ra nhằm gán mang đến dân của cả một thức giấc thì ko tỉnh nào ko “ăn cắp vặt, gian dối, hám lợi, ích kỷ, hiếu thắng, hay gây gổ, rất đoan, ngông nghênh” cả! Trong ngắn gọn xúc tích học, kết luận này của gs Thêm là một lỗi tư duy, điện thoại tư vấn là lỗi ngụy biện tổng quan vội vàng.
Tôi chưa lấp nhận tóm lại của GS Thêm, nhưng tôi không gật đầu “phương pháp” của ông, vì thực tế ở kia chưa trình bày được một phương thức nào cả, đó chỉ là các phán xét cảm tính không tồn tại cơ sở dữ liệu khoa học tương tự như các phương pháp xã hội học tập khoa học.
Hoàng Tuấn Công: Vậy xin hỏi, với bạn dạng thân bản thân thì ông trường đoản cú ti, trường đoản cú tin, tuyệt tự hào khi là tín đồ Thanh Hóa?
Thái Hạo: phải thú dấn rằng, bạn dạng thân tôi không thể tự ti về quê quán Thanh Hóa của mình, mà còn có phần trái lại nữa. Chưa phải vì những cái nhãn như “đất vua” xuất xắc “địa linh nhân kiệt” mà fan ta hay dùng làm tự hào, mà bởi tôi phát âm rằng, con bạn ở đâu cũng đều có tốt có xấu, tôi không muốn mang vác cả một tỉnh tốt một quốc gia trên sống lưng mình. Giá trị của một bé người là vì họ tự xây đắp và chịu trách nhiệm, không nhân danh, ko vay mượn, không “tự hào ké”. Ngô Bảo Châu là một trong người Việt Nam, mà lại không vì thế mà tôi lấy làm tự hào; những quan chức cấp cao người Việt làm nên những vấn đề thương luân bại lý tới cả bị kỷ cơ chế hoặc phạm nhân tội, thì cũng không phải chính vì như thế mà tôi lấy làm cho xấu hổ cho bạn dạng thân mình. Nếu tất cả điều gì đó đáng xấu hổ (hay từ hào) thì chỉ cần về chính bản thân mình đã chưa sống xứng đáng với tư giải pháp công dân của một đất nước, là tạo thành nhiều giá trị và chuẩn bị phê phán chính quyền một cách khỏe mạnh hơn.
Hoàng Tuấn Công: Vậy, theo ông, tính cách của fan Thanh Hóa về cơ bản có gì không giống so với những vùng miền khác, mà gần gũi nhất là các tỉnh ở kề bên và vùng đồng bởi Bắc bộ?
Thái Hạo: Thanh Hóa là “đất Mường”, vị trí đây đầy đủ xa với Hán để không phải chịu một ảnh hưởng trực diện cùng thô bạo, lại là vùng đất sự chuyển tiếp giữa với Đàng Trong, chính vì như thế Thanh Hóa có vị trí và địa hình để lưu lại được số đông căn tính vừa hoang sơ, mạnh khỏe mẽ, vừa không thực sự xa những thành tựu văn minh để có điều khiếu nại tiếp thu. Tính bí quyết Thanh Hóa, vì chưng thế, cùng với tôi, vừa là một trong những tồn lưu bền vững từ những ban đầu dựng nước, vừa là 1 sự năng động và ưa thích nghi sống còn. Tính bí quyết ấy, tạo ra sự một chân dung lòng tin vừa bảo thủ, vừa linh động, vừa khốc liệt - rất đoan vừa mềm mỏng tùy thời. Thêm nữa, Thanh Hóa, cũng tương tự nhiều tỉnh giấc miền Trung, không được thoải mái và tự nhiên ưu đãi những mặt, do đó, việc mưu sinh/sinh tồn là một thử thách lớn. Chính những ràng buộc ấy đã làm nên một Thanh Hóa vừa không đầu sản phẩm số phận, luôn luôn khao khát vươn lên vừa cũng chính vì như vậy mà đầy “quyền biến” thủ thuật. Nhưng lại tự trong sâu thẳm, tôi thấy, fan Thanh Hóa sống tất cả nghĩa khí, duy nhất là một trong những hoàn cảnh ngặt nghèo, chúng ta dám tự bỏ, xả quăng quật và lì lợm theo xua lối sinh sống của mình.
Hoàng Tuấn Công: Dân gian gồm câu “Không bao gồm lửa làm sao có khói”. Ko lẽ bất chợt thiên hạ lại có thành kiến với người Thanh Hóa, mà không phải là 1 trong địa phương nào khác. Vậy theo ông, khởi nguồn từ đâu mà fan ta lại có ác cảm với người Thanh Hóa, thọ dần biến chuyển định kiến?
Thái Hạo: Tôi nghĩ, sự “ác cảm” với “người Thanh Hóa” của một phần tử cư dân Việt ngày này là một sản phẩm hậu kỳ, còn nếu như không nói là rất gần đây thôi. Trường đoản cú sau 1975 với các đợt di cư bự của cơ chế Kinh tế bắt đầu và tốt nhất là từ sau Đổi mới, do điều kiện sống khó khăn khăn, lại đông dân, bạn Thanh Hóa túa đi khắp nơi và chỗ nào trên những vùng đất bắt đầu họ cũng chiếm một tỉ trọng lớn, điều này gây ra những tinh vi tỉ lệ thuận với số dân.
Từ vùng khó khăn đi ra, cùng với lối sống mong tiến và sự quyết liệt trong tính tình không ít mang tính duy lợi, bạn Thanh Hóa thường điển hình ở phần đông mặt làm sao đó, đặc biệt là trên con phố công - danh. Kề bên đó, trong cái cộng đồng người Thanh Hóa phần đông ở gần như vùng đất new kia cũng trở nên có một thành phần tìm cách khẳng định mình tuyệt mưu cầu danh lợi một biện pháp không đẹp, đôi khi chính phần tử này đã làm cho lu mờ đi dòng phần vốn bự hơn rất nhiều đang mưu sinh và sản xuất lập sau này một biện pháp tử tế. Ở đây, tôi nghĩ về là nên một thống kế xã hội học nghiêm túc để làm cơ sở cho những tóm lại (nếu vẫn mong muốn một kết luận), thay bởi chỉ quan sát vào vài hiện tượng cá nhân/ cá thể/ lẻ tẻ như cách mà bạn ta đặt ngón tay tiếp giáp vào đôi mắt mình để không thể nhìn phát hiện đồng ruộng sông biển lớn phía trước nữa.
Hoàn cảnh sống (cả trường đoản cú nhiên, buôn bản hội, thiết chế...) ra quyết định tính cách bé người, sự nghèo khổ do thiên nhiên hà khắc và quản lí trị kém cỏi đang sinh ra đa số tính tình duy nhất định, do một tại sao rất bao gồm đáng: Quyền sống, bạn dạng năng sống. Nghĩa là, nếu sắc nét tính phương pháp nào kia của fan Thanh Hóa (và một số trong những tỉnh khu vực miền trung có cùng hoàn cảnh) là không giỏi thì tôi tin rằng, chỉ cần khi sự giàu mạnh dạn có mặt, những biểu thị ấy đã tự nhiên biến mất mà không cần phải “tuyên truyền” gì cả. Bạn miền tây nam bộ tất cả phần hào phóng nguyên nhân là họ được sống trong số những trù mật của đất đai, tôm cá, trong cả đời không ngại bão tố, gió lào, phe cánh cuốn...
Hoàng Tuấn Công: bên trên đây bọn họ nói đến việc kỳ thị, thành kiến đối với người Thanh Hóa đa số trong bí quyết ứng xử, đối đãi mang ý nghĩa chất cá thể với nhau trong đời sống sinh hoạt tuyệt công tác. Mặc dù nhiên, trong thực tế, đã có lúc tình hình trở cần nghiêm trọng hơn rất nhiều. Đó là việc kỳ thị, sáng tỏ đối xử mang ý nghĩa chất tập thể, và biến đổi một thứ phương tiện bất thành văn nhắm vào cộng đồng người lao cồn xuất thân Thanh Hóa. Theo ông, vì chưng đâu cơ mà dẫn đến cơ sự này?
Thái Hạo: Đấy chính là một trong những điều khiến tôi siêu băn khoăn. Cách đây 10 năm, tờ Dân trí có bài “Sự thật ẩn dưới việc lao rượu cồn “Thanh Nghệ Tĩnh” bị tẩy chay”, trong những số đó nêu một vì sao rất đáng suy ngẫm là “việc lao đụng Thanh Nghệ Tĩnh lợi dụng sự đông đảo về con số kết bạn bè để tạo ra những cuộc đình công trên diện rộng”. Đây chính là lý do đặc biệt mà bạn Thanh Hóa (và Nghệ - Tĩnh) bị các công ty, nhà máy sản xuất từ chối, gồm khi thâm nhập ngầm, có lúc công khai.
Điều đáng chú ý với tôi không là “nguyên nhân” được bài bác báo nêu ra ở trên, mà là cái nhìn của mình (báo chí) với tại sao ấy. Bài toán người lao hễ đấu tranh bằng lãn công, đình công là một trong quyền chính đại quang minh được lao lý bảo hộ, tuy vậy như bọn họ đều biết về việc xung đột lợi ích của các ông chủ với người lao động, nhất là trong cơ chế còn nhiều chưa ổn như ở việt nam thì nguy cơ tiềm ẩn thiệt thòi vì chưng yếu vậy của tín đồ lao đụng lại càng lớn, và thực tiễn đang chứng tỏ cho điều ấy. Nhiều phần công nhân là người ít học nên không tồn tại đủ gọi biết để chiến đấu với giới chủ, lại thao tác làm việc trong môi trường xung quanh mà phương châm của tổ chức triển khai công đoàn còn không cao, thì đề xuất nhìn vấn đề đấu tranh bằng những phương thức hòa hợp pháp của bạn lao động là một trong những cách tự bảo vệ quyền lợi đường đường chính chính mà chỉ có những người dân có dũng khí và khát vọng công bình mới hoàn toàn có thể thực hiện. Tuy nhiên, như bí quyết nói của bài báo thì điều này lại đang bị coi như một chiếc gì không đúng trái để gọi là “con sâu”, là “lợi dụng” là “lôi kéo”...
Như vậy, báo chí truyền thông và dư luận làng hội nói phổ biến đang vô tình hay rứa ý chú ý méo mó đi vấn đề. Đáng tiếc hơn là những ý kiến và lối nói như thế lại ko hiếm gặp trên báo chí truyền thông đương thời. Theo tôi, các phương pháp diễn ngôn cùng dư luận nói chung như vẫn nêu ngơi nghỉ trên đã đóng góp phần không nhỏ tuổi vào việc làm xấu đi hình hình ảnh người Thanh - Nghệ - Tĩnh, ít nhất là trong lĩnh vực lao rượu cồn ở các công ty, xí nghiệp.
Thêm nữa, bao gồm nhà máy công khai minh bạch thông báo không tuyển lao đụng Thanh - Nghệ - Tĩnh (lý vày thì như sẽ nêu làm việc trên), đó là một trong hành vi vi phạm pháp luật cực kỳ nghiêm trọng. Xin hỏi, những cơ quan lại chấp pháp ở chỗ nào khi làm ngơ/dung túng bấn cho rất nhiều hành xử thô bạo cùng phản văn hóa như thế, độc nhất là khi bọn họ đã biết rõ 1 phần nguyên nhân về tính công dụng không đem gì có tác dụng tử tế của những công ty ấy đối với người lao động?!
Hoàng Tuấn Công: Người Thanh Hóa (cụ thể là về phía chủ yếu quyền, fan dân đang sinh sống trong tỉnh và những người học tập, công tác, lao cồn ở tình ngoài) phải làm cái gi để xoá quăng quật định kiến của đều người?
Thái Hạo: Tôi vẫn luôn tâm niệm rằng, trưởng thành, trước hết là một nghĩa vụ cá nhân. Mọi người phải tự hoàn thiện phiên bản thân bản thân trước hết, tạo ra giá trị cả vật hóa học lẫn tinh thần. Trước khi yên cầu một sự tôn kính thì từng fan phải có ý thức từ trọng mẫu đã. Tôi vẫn xuất xắc phát biểu rằng, “tự hào ít thôi, bọn họ còn những thói xấu rất cần được sửa nhằm trở phải văn minh”.
Bên cạnh đó, cũng cần nhìn được rõ rằng, tẩy chay là sản phẩm tồi tệ của bất kể xã hội nào, nó bị gây ra bởi định kiến, vì lỗi tư duy; và, nó (kỳ thị) là 1 trong ứng xử vi bất hợp pháp luật. Để sang trọng hóa một cộng đồng thì pháp luật phải bao gồm chế tài và chính sách rõ ràng, vắt thể, nghiêm minh hòng ngăn chặn tình trạng này. Đó cũng chính là hành xử của tất cả các non sông tiến cỗ trên núm giới.
Thêm nữa, cái bí quyết mà chính quyền hành xử với dân trên lòng tin có tôn trọng điều khoản hay không, có bảo đảm an toàn các giá bán trị đương đại hay không, sẽ tất yếu đưa ra phối đến hành vi của bạn dân. Không thể có một dân chúng lành mạnh nếu họ bị cai trị bởi một bộ máy thiếu tử tế. Với nếu quan gần kề rộng ra, thì hình như người dân vn đang ngày càng bao gồm những bộc lộ của sự xuống cấp trong tính tình, vào lối sống, trong tim hồn và văn hóa truyền thống của mình. Tại sao?
Về nuốm thể, mang đến đây, tôi muốn nêu ra vài lấy ví dụ như về cách thức nhằm desgin hình hình ảnh người Thanh Hóa vào mắt đồng đội cả nước. Trong suốt thời gian 10 năm tôi sinh sống Bình Phước, liên tiếp di chuyển qua địa phận Bình Dương, nhưng điều kỳ cục là chưa từng gặp gỡ một đội cảnh sát giao thông làm sao trên quốc lộ 13, chỉ trừ tình huống là ở hiện nay trường những vụ tai nạn. Xin nhớ là 10 năm! bọn họ không “núp lùm” để “vồ” tín đồ đi đường, hoàn toàn có thể camera sẽ được sử dụng để tránh chuyện “đánh trái lẻ” nhằm mục tiêu “ăn bánh mỳ của dân”. Cái cảm giác về sự yên tâm và an lành khi trải qua Bình Dương luôn rất lớn, và vì chưng đó, kéo theo ý thức và thiện cảm về một cơ quan ban ngành tử tế, vào sạch, vị dân. Tôi tin là tổ chức chính quyền Thanh Hóa cũng biến thành làm được như thế, chỉ việc họ muốn làm.
Ví dụ thứ 2 mà tôi ước ao nêu ra là Đà Nẵng. Tổ chức chính quyền Đà Nẵng lập các trang mạng xã hội và nhằm ở cơ chế công khai cho người dân thoải mái đăng bài xích phản ánh phần đông hư hỏng, tiêu cực, bất cập trong địa phương, cùng họ thường lập cập có động thái xác minh, xử trí khi dấn được tin tức từ số đông trang mạng như thế.
Đó đó là thực hành dân nhà và là 1 trong những cách xuất xắc để người dân giúp chính quyền làm xuất sắc vai trò của bản thân đồng thời tự triển khai xong bộ máy. Đó cũng là phương pháp để người dân đem lại trường đoản cú tin, nâng cao vai trò cai quản và ý thức về trách nhiệm công dân của bản thân mình - tức cũng là đang tự hoàn thiện. Cơ chế công trong sạch, thủ tục nhanh gọn người dân thân thiết và tất cả trách nhiệm, kia là rất nhiều yêu cầu rất cơ bạn dạng để xây đắp hình ảnh, thu hút chi tiêu và cuốn hút du lịch.
Xem thêm: Cách đọc công thức hóa học lớp 8, hướng dẫn đọc tên các chất trong hóa học
Người Thanh Hóa sinh hoạt địa phương, tôi nghĩ, phải thành thật nhìn ra đông đảo hạn chế, hầu hết nét xấu vào tính tình của chính mình thì mới bao gồm cơ may tự ráng đổi, bởi đó là điều kiện tiên quyết.
Hoàng Tuấn Công: Tôi đã từng có lần có một bài viết khá dài chỉ ra các điểm bất ổn trong những nhận xét, tóm lại của GS trần Ngọc Thêm về “tính cách bạn Thanh Hóa” đăng trên trang mạng làng hội cá nhân Tuấn Công Thư Phòng. Sau thời điểm đọc bài viết, một độc giả bình luận: “Anh thanh minh sao chứ tôi thấy cụ thể dân Thanh Hóa tới đâu ai cũng sợ, từ nội địa ra tới kế bên nước”. Ông có suy xét gì về điều đó không?
Thái Hạo: fan Việt, trong đôi mắt tôi, còn quá nhiều những tiêu giảm từ phong tục, tập quán, lối sống, bốn duy, quan lại niệm..., cho tới việc tiếp cận với những giá trị văn minh của nhân loại. Vì chưng thế, theo tôi, thay vị đặt sự việc về người tại một tỉnh, một vùng như thế nào đó thì cần xuất phát từ một chiếc nhìn tổng quan hơn, chính là “tâm hồn dân tộc”. Trên lòng tin ấy, trong điều kiện hiện thời, ý thức về quyền công dân, quyền bé người cho đến các giá bán trị cá thể và sự độc lập cá nhân phải là quan liêu tâm hàng đầu của giáo dục đào tạo và sự thiết kế tinh thần nòi giống từ gần như phương diện; do chỉ tất cả như thế, những gốc rễ thuộc về con người mới có thể được đắp vững, hòng làm đại lý cho việc xây cất một xóm hội văn minh, thịnh vượng.
Tôi là bạn rất không phù hợp với đông đảo sự tẩy chay vùng miền. Vì chưng sự không thích hợp này cơ mà tôi đã từng có lần có đông đảo phản ứng gay gắt, làm mất một số bạn bè cũng vì bắt gặp những sự kỳ thị như thế.
Một ví dụ, theo thời gian, tự sau 1975 cho nay, sự phân biệt, kỳ thị Nam - Bắc, như quan sát của tôi, thì dường như ngày càng phức hợp và trở yêu cầu nặng nề hơn. Bản thân tôi, vì đánh giá rằng tính bí quyết vùng miền vốn là thành phầm của những điều kiện sinh tồn, giao lưu, tiếp xúc..., nhưng hình thành. Vì chưng thế, ngoài ra hành vi vi bất hợp pháp luật và giày đạp lên đạo đức rộng rãi thì tính cách đề nghị được kính trọng như là một tất yếu và một đặc trưng văn hóa, chứ không phải là phán xét nhau. Hơn lúc nào hết, dân tộc nước ta đang rất cần được hàn gắn, “hòa giải” và tầm thường tay xây đắp các quý hiếm căn bạn dạng cho một thôn hội sum vầy trong tương lai. Với ý thức ấy, tôi chỉ có một khao khát, là tất toàn bộ cơ thể dân vn xích lại sát nhau, sinh sống trong tình đồng bào bằng cảm thông, thấu hiểu cho một mục tiêu lớn cùng lý tưởng lớn, là lịch sự cho nước ta mình.
Cuối cùng, tôi ao ước mượn lời cảm thán trong phòng văn phái mạnh Cao: "Chao ôi! Đối với những người dân ở quanh ta, nếu ta không nuốm tìm mà lại hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ dại dở, ngốc ngốc, xấu tiện, xấu xa, bỉ ổi… toàn rất nhiều cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy chúng ta là những người dân đáng thương; không bao giờ ta thương…”.
Em có nhỏ dại bạn là fan Thanh Hóa, nó thường xuyên hay che quê cửa hàng của mình, có nói chuyện cũng nói bằng giọng sài Gòn. Em từng hỏi nó bắt buộc gì phải làm cố kỉnh thì nó new bảo cùng với em rằng tín đồ Thanh Hóa thường xuất xắc bị tẩy chay lắm nên nó rất sợ. Mới đầu em còn chưa tin nhưng sau khi đọc được nội dung bài viết chia sẻ về những trải nghiệm bị kỳ thị vì là fan Thanh Hóa của một bạn có tên là Văn Tuấn, em bắt đầu giật mình hiểu rõ. Sau đấy là nguyên văn bài viết của chúng ta Văn Tuấn: "Sáng nay, tôi long dong Facebook và vô tình lạc vào một chiếc hội (fanpage) mang tên rất kỳ cục “Hội những người dân ghét cay ghét đắng dân Thanh Hóa”. Vào đọc, chỉ toàn là chửi bới dân Thanh Hóa không sạch tính, keo kiệt, lợi dụng… khiến cho tôi toát các giọt mồ hôi hột. Không phải vì tôi xấu hổ lúc là người Thanh Hóa, hoàn toàn không tất cả chuyện đó, mà loại fanpage đậm chất kỳ thị lệch lạc này khiến tôi ghi nhớ lại quãng thời gian buồn của bản thân mình lúc new lên tp. Hà nội học và làm cho việc. Tôi muốn chia sẻ một chút về loại gọi là kỳ thị vùng miền này.Tôi tên là Văn Tuấn, sinh năm 1986, quê ở huyện Quảng Xương, Thanh Hóa. Quê tôi sát Sầm Sơn, nhưng lại không trù phú như vùng kia vì không có du lịch, xung quanh chỉ toàn làm nghề nông. Sau này, khu đất quanh vị trí tôi nghỉ ngơi được quy hướng xây đường, quần thể công nghiệp đề nghị đời sống cũng rất hơn nhưng nhìn tổng thể vẫn ở trong dạng nghèo. Mái ấm gia đình tôi nhờ có tuyến phố chạy qua trước nhà buộc phải mở hàng tạp hóa, từ kia đổ buôn và thu nhập khá hơn các hộ khác siêu nhiều. Anh trai của bố tôi ra tp. Hà nội lập nghiệp trường đoản cú hồi trẻ, buộc phải đó là “tổng hành dinh” của mọi fan ở quê mỗi khi có bài toán ra thành phố. Đỗ đại học, tôi cũng lên ở trong nhà bác. Với đó là khoảng tầm thời gian trước tiên tôi biết bản thân bị kỳ thị vì là dân xứ Thanh. bác bỏ gái fan Hà Nội, không biết bác gái yêu chưng trai tôi cố kỉnh nào, nhưng với họ mặt hàng của chưng trai, chính là chúng tôi, thì bác bỏ rất rét mướt nhạt. Tôi ở đó khoảng 2 năm thì phải ra bên ngoài thuê trọ, vị bác liên tiếp đá thúng chạm nia. Tôi tới trường về, đói, nạp năng lượng 3 chén bát cơm. Bác bỏ ngồi gẩy từng phân tử rồi bĩu môi “Thóc đâu đãi mãi thế”, thậm chí là “Ở quê nạp năng lượng rau má tốt sao nhưng ra đây ăn lắm cơm thế!”. Đó là lần trước tiên tôi thấy cay mũi khi nghe tới đến từ bỏ “rau má”, một sản phẩm đặc trưng của xứ Thanh. Năm sản phẩm công nghệ 3, tôi ra nghỉ ngơi trọ cùng 2 thằng bạn cùng lớp fan Nam Định. Thời hạn đầu, gần như chuyện suôn sẻ, tôi làm thêm ngơi nghỉ một doanh nghiệp phần mềm máy vi tính nên thu nhập vẫn ổn. Tôi tự thiết lập được thứ tính, smartphone và xin phụ huynh mua cái wave đi học. Nói phổ biến không giàu mà lại tôi đầy đủ, chẳng thiếu thốn gì. Cụ mà, nửa năm ở thông thường lại xảy ra chuyện các bạn tôi mất ví. Vào 2 thằng bạn ở cùng, tôi thân cùng với Nam rộng Cường. Đêm kia Cường đi uống rượu về, nó say bệ rạc không tự vào trong nhà được, tôi bắt buộc dìu vào, thay xống áo rồi lau phương diện cho. Nó mửa thốc ra tôi cũng yêu cầu dọn một mình vì Nam không ngủ ở nhà. Đến sáng, trước khi đi học tôi còn chạy ra sở hữu cháo với nước mía để sẵn bên trên bàn vị sợ bạn tỉnh rượu, khát không có gì ăn uống. cụ mà đến chiều về thì tôi thấy mặt nó hằm hằm. Cả nam giới cũng ngồi đấy, và 2 thằng đó vẫn vu mang lại tôi… lấy ví của Cường trong khi nó say. Tôi nói thế nào cũng không tin, đến lúc tức vượt tôi new chửi thề. Ức đến cần yếu khóc nổi mà mắt vẫn cay, nhưng mà điều khiến cho tôi nhức nhất, là thằng đồng bọn lại kéo tôi ra ngoài rồi nói chuyện “Thằng Cường nó bảo bọn xứ Thanh bọn chúng mày hay ăn cắp vặt. Thôi nếu lấy thì đưa lại giấy tờ cho nó vì ngày qua có từng 2 đứa trong nhà”. Tôi phản bội ứng bằng phương pháp dọn ngay thoát khỏi chỗ trọ, ở nhờ nhà chưng vài ngày rồi thuê khu vực mới tại 1 mình. Đắt hơn nhiều, không có gì ai share tiền trọ nhưng mỗi một khi tôi mở lời rủ các bạn cùng lớp hay tại đoạn tôi làm cho thêm sinh hoạt cùng, mọi người toàn cười ái hổ thẹn rồi trường đoản cú chối. Chắc hẳn rằng Cường đã đi được khắp khối nói về tôi như 1 thằng Thanh Hóa hay đánh cắp vặt.
Khi ra trường, rồi đi làm, một loạt chuyện nữa nhưng mà cứ nói đến vùng khu đất quê tôi, tín đồ ta lại viện ra đủ vì sao kỳ thị. Tôi vẫn lưu giữ như in, ngày đi xin việc tại một công ty máy tính trên phố Thái Hà, tôi vừa há miệng ra hỏi vài câu, còn không đưa hồ nước sơ cùng tấm bằng loại tương đối ra, cô hành thiết yếu ở đấy đã nguýt: “Hoa thanh quế à?”. Bao nhiêu fan ngồi đấy, tôi chỉ muốn độn thổ dẫu vậy chỉ 5 giây sau tôi trấn tĩnh lại ngay. Tôi vặc lại “Hoa thanh quế thì làm sao hả chị?”, với không lúc nào tôi nhận được cuộc call nào từ doanh nghiệp ấy nữa. 4 tháng sau, tôi được trao vào doanh nghiệp khác. Quê quán không hẳn là vấn đề với sếp, nhưng sau 1 thời gian thao tác làm việc chung, tôi vẫn ko được đồng nghiệp tại đây vui vẻ, chúng ta đối xử với tôi dè chừng, không thân thương như tín đồ khác. Lấy ví dụ như đi nạp năng lượng trưa, tôi không thích đóng tiền dùng kèm họ vì phần lớn đều lựa chọn cơm văn phòng và công sở “ship” về, toàn 50-60 nghìn/suất, bao gồm hôm thì ra bên ngoài ăn khôn xiết tốn kém. Tôi thì đơn giản dễ dàng lắm, vì chưng tôi còn phải túi tiền bao sản phẩm tiền chứ đâu mừng cuống như họ, tôi toàn xuống đường ăn tạm chén xôi tuyệt phở, cơm trắng bình dân. Chúng ta vin vào kia nói tôi xa lánh, ko hòa đồng. vào buổi tối cuối tuần họ tổ chức triển khai đi ăn tiệm, uống cafe, tôi cần thiết tham gia vì so với tôi như vậy thật tốn kém. Đi ngủ mát, tôi cũng không tham gia vì nếu không đi, sẽ được hoàn lại nửa tiền, toàn 3-4 triệu chứ không nhiều gì. Từ khi tôi vào làm, cũng đều có thân thiết gì đâu mà người ta mời tôi cho 5-6 lần đi ăn uống cưới, trường hợp đi thì trung bình bắt buộc 500 nghìn/người, vượt tốn yếu với tôi. Thế cho nên có fan thì tôi tránh bằng cách viện lý do về quê cuối tuần, có tín đồ tôi giữ hộ 2-300 nghìn nhưng lại không đi. nuốm là họ bảo tôi keo kiệt, không sạch tính và càng giải pháp ly tôi hơn. thật ra điều đó cũng chẳng quan liêu trọng, vị tôi coi việc đi làm việc chỉ đối kháng thuần là kiếm tiền. Lương ở đây khá cao, hơn thế nữa tôi cũng tìm được vài mối quan hệ ở đối tác để có thể làm ngoài. Tuy vậy nực cười thay, đã gấp đôi tôi bị cancel phù hợp đồng chỉ vì người làm thuộc sợ tôi “chơi bẩn”. Hóa ra, fan làm cùng nhận định rằng tôi ky bo, giám sát và đo lường thiệt rộng chỉ bởi vì khi mời đối tác ăn uống để cam kết hợp đồng, lúc giao dịch thanh toán anh ấy thấy tôi ngồi im, không có động thái góp hay chủ động thanh toán. Đó là sự lưu ý rất lặt vặt vãnh, tôi nghĩ đơn giản rằng ai trả chi phí khi đó mà chẳng được. Bao giờ tiền về tài khoản, tôi vẫn mời anh ấy hoặc bù lại sau. Chỉ bao gồm thế, nhưng anh ta gạt tôi thoát ra khỏi hợp đồng, rủ tín đồ khác nẫng mất mấy mọt ngon! phương pháp đây hai năm tôi có bạn gái. Tôi rất yêu cô ấy. Mối quan hệ của shop chúng tôi khá xuất sắc đẹp, cô ấy gồm công ăn uống việc làm ổn định nên không phụ thuộc vào tôi về ghê tế. Thậm chí cô ấy còn lo cho tôi đầy đủ, mọi khi tôi hết tiền, cô ấy còn auto bỏ chi phí vào ví cho tôi tiêu. Hành vi đó khiến tôi cảm đụng lắm. Tôi đã nỗ lực cày tiền để tặng bạn nữ những món quà giá trị như điện thoại, đồ vật nghe nhạc mp3 và thu xếp đi du lịch nhiều nơi. Mon 5 năm ấy, không may tôi bị mất xe. Chính cô ấy đã chủ động cho tôi vay 15 triệu để sở hữ xe mới, vì lúc ấy tôi chỉ với 10 triệu mà công việc thì rất phải một cái xe tử tế đi lại. yêu nhau niềm hạnh phúc là thế, nhưng mà về sau, cửa hàng chúng tôi hay bào chữa nhau vày tôi phải đi tiếp khách, thường xuyên về muộn không quan tâm quan trung khu đến cô ấy. Sau rất nhiều lần giận dỗi, cô ấy đòi phân chia tay. Điều khiến tôi bực tốt nhất là anh trai cô ấy điện thoại tư vấn điện cho đòi tôi buộc phải trả thông qua số tiền 15 triệu kia. Quả thật tôi chỉ có thể trả một nửa lúc đó, sót lại tôi hứa đã trả sau. Cầm mà mái ấm gia đình cô ấy lại call tôi cho nói không ra gì, bảo tôi là người lợi dụng (nhà bạn nữ tôi nghỉ ngơi Hà Nội), hiện thời chầy bửa không thích trả. Đã thế, trong cơn tức giận, tôi cũng đòi cô ấy cần trả lại tôi điện thoại, thứ nghe nhạc (ai bảo anh cô ấy đòi số chi phí kia?). Biết đến đó, nhà cô ấy ko tiếc lời mạt tiếp giáp tôi là kẻ bẩn tính, lợi dụng phụ nữ họ. Tôi đã ra ngoài vay lãi để trả tiền nhà kia ngay trong thời gian ngày hôm sau. Tất nhiên quan hệ giữa công ty chúng tôi cũng chấm dứt, sau này tôi vẫn nghe cô ấy cùng anh trai lượn mọi chỗ kể xấu tôi. Cô ấy còn tuyên bố với bạn “Không bao giờ quen thằng nào 36 nữa!”, dẫu vậy tôi không trách. Tôi chỉ bi hùng vì mình trao tình yêu không đúng chỗ. Tôi đã làm những gì để mang dòng tiếng lợi dụng nhỉ! từ bỏ sau vụ ấy, tôi chẳng khẩn thiết gì mến với các cô gái thành phố. Chúng ta nghĩ ai ai cũng thích lợi dụng cái mác hà nội thủ đô của họ ư? cố kỉnh đấy, trong cuộc sống đời thường quanh tôi, nếu như yên lành thì ko sao, nhưng lỡ có xẩy ra chuyện gì thì tín đồ ta số đông cố lôi sự rõ ràng vùng miền mà lại theo tôi là hết sức “rẻ tiền”, ra nhằm mỉa mai, nói xoáy. Tôi chỉ vướng mắc rằng những người khác, ngay cả dân HN, sẽ hơn gì chúng tôi mà có quyền ghét chúng tôi? Những thanh niên trong chiếc fanpage đầy sự tẩy chay kia, bao nhiêu % anh em của họ là fan Thanh Hóa nhằm họ rất có thể khẳng định là "dân Thanh Hóa không chơi được"?" Chia sẻ của anh ý Văn Tuấn đã nhận được sự đồng cảm của khá nhiều người, độc nhất vô nhị là những người dân Thanh Hóa đàng hoàng cũng rơi vào thực trạng bị kỳ thị hệt như anh. Không thể yên lặng mãi trước các phương pháp đối xử vô lý nhưng mọi fan dành cho tất cả những người Thanh Hóa, đã có rất nhiều người, khắp cơ thể Thanh Hóa lẫn người “không nên là người Thanh Hóa” đều lên tiếng phê phán sự tẩy chay và thiên con kiến vô lý này. Người ta nhiều lúc ngộ lắm, cứ hay tứ duy theo loại kiểu đem một vài ngôi trường hợp ví dụ rồi quy nạp thành một thành kiến phổ quát, rồi lại lấy cái định kiến rộng lớn ấy cơ mà đi phán xét, reviews những trường hợp nuốm thể. Họ gặp mặt một số bạn Thanh Hóa xấu tính rồi quy kết luôn luôn rằng MỌI tín đồ Thanh Hóa hầu như xấu cả. Chạm chán ai là tín đồ Thanh Hóa họ đều cho rằng nhất định tín đồ này là “thế này rứa kia”. Tại sao bọn họ không quan tâm đến cặn kẽ rộng là đa số tính xấu ấy là hầu như nét nhiều mà ta bao gồm thể phát hiện ở bất kỳ đâu trên thế giới này? Nước nào, vùng miền nào nhưng mà chẳng tất cả người giỏi người xấu, có người rộng thoải mái có bạn keo kiệt, có bạn nhặt được của rơi trả lại cũng có người ăn cắp ăn cướp nạp năng lượng trộm… nguyên nhân người ta không thể review một con fan qua hành động, biện pháp cư xử và quan niệm của riêng họ và lại qua xuất thân, quê quán của họ? vì vậy thật ko công bằng! Từ chuyện tẩy chay người Thanh Hóa, fan ta bắt đầu thấy bài toán phân biệt, tẩy chay vùng miền trong làng mạc hội ta vẫn khôn xiết nặng nề các chị ạ. Em từng nghe nhiều người sài gòn nói rằng thành phố này vẫn gồng gánh không ít những kẻ nhập cư bẩn tính cùng họ đang có tác dụng xấu quốc bộ mặt và lòng tin văn hóa đẹp đẽ của bạn Sài Gòn. Rồi em còn nghe hầu hết kiểu đối chiếu như người sài gòn phóng khoáng, hào sảng bao nhiêu thì các kẻ nhập cảnh keo kiệt, xấu tính bấy nhiêu, rằng người thành phố sài gòn phải oằn người nuôi sinh sống cả mẫu nước này,v.v. Họ còn bằng chứng chuyện người miền trung bộ bủn xỉn, bần tiện thế này cầm cố kia, không dám tiêu xài gì đề xuất cũng chẳng đóng góp gì cho việc tác động kinh tế, thương mại của thành phố cả! mặc dù thế trước khi bỉ bai, chúng ta quên nhìn lại yếu tố hoàn cảnh của người khác. Đúng là người khu vực miền trung rất dè xẻn trong đưa ra tiêu, chẳng dám ăn xài gì hết, nhưng nếu sinh ra và mập lên sinh sống vùng đất cằn cỗi, “chó ăn đá gà ăn uống sỏi”, quanh năm nắng gió dữ dội, rồi những loại thiên tai không kết thúc giáng xuống thì bạn ta bắt đầu hiểu vì sao người miền trung lại dè xẻn, tiết kiệm ngân sách và chi phí như thế, vì họ lo cho tương lai với gồng gánh cho cả gia đình nghèo khó. Rộng nữa, họ đang đóng góp rất nhiều cho thành phố này khi luôn làm việc cần cù và cố gắng hết mình.