NHỮNG CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ MẸ KHIẾN CẢ HỘI TRƯỜNG RƠI LỆ NGÀY VU LAN BÁO HIẾU

Bao giờ đồng hồ cũng vậy, lòng mẹ luôn đủ sáng suốtđể nhận ra con mình đang bị người khác ức hiếp.

Bạn đang xem: Câu chuyện cảm động về mẹ khiến cả hội trường rơi lệ ngày vu lan báo hiếu

Lúc kia tôi dường như không kiềm chế được thốt lên tiếng "Me!”, đó là tiếng call mẹ trước tiên từ khi tôi biết nóiđến nay. Chị em sững người, nhìn tôi thiệt lâu, sau đóđỏ phương diện xấu bổ y như một đứa trẻ,mấp lắp thêm miệng cười ngây ngô.

Khuyết danh

*

Ảnh minh họa

Hai mươi cha năm trước, tất cả một phụ nữ trẻ linh giác đến làng chúng tôi, mái tóc của cô búi gọn gàng về phía sau, chú ý thấy người nào cũng cười ngây ngây gàn dại, lại còn không e dè tiểu nhân thể trước mặt phần đông người. Bởi vì vậy, cô hay bị nhiều phụ nữ khác trong buôn bản nhổ nước bọt bong bóng khinh rẻ, có tín đồ còn xua đuổi “cút ra xa!” mỗi khi chạm mặt cô bên trên đường. Tuy vậy người thiếu nữ này vẫn không chịu đi, vẫn cười ngây đại và lang thang khắp làng.

Lúc đó, thân phụ tôi vẫn 35 tuổi. Ong từng làm việc ở bãi khai thác đá và bị vật dụng nghiền đá làm cho nát 1 cánh tay phải, bởi nghèo buộc phải mãi không lấy được vợ. Bà nội thấy cô dễ nhìn phải động lòng mến hại, quyết định đưa cô về làm cho vo cha, doi xua đuổi đi.

Mặc dù thân phụ không đồng ý, nhưng vì chưng bà nội cứ mãi nề hà ép, đề nghị ông đành chấp nhận. Tác dụng là phụ vương chẳng phải bỏ ra xu như thế nào cũng tìm kiếm được người về làm cho vợ.

Khi mẹ sinh tôi ra, bà nội liền ôm siết lấy tôi, vui miệng móm mém nói: “Con chị em điên này vẫn sinh mang lại ta một đứa con cháu đích tôn rồi!”. Tôi vừa chào đời, bà nội ằm tức thì tôi đi và không khi nào cho phép bà bầu đến gần.

Lúc nào mẹ có muốn bế tôi, nhiều lần bà bầu ra sức mong khẩn trước phương diện bà nội: “Cho con, mang đến con...”. Bà nội không thèm nhằm mắt đến mẹ. Tôi nhỏ tuổi bé như thế, người chẳng không giống gì viên thịt đỏ hỏn, nếu chị em nhỡ tay đánh rơi tôi xuống đất thì sao? Suy mang lại cùng mẹ là 1 trong những người điên. Mọi khi mẹ cầu xin được bế tôi, bà nội đầy đủ trừng mắt răn đe: “Cô đừng gồm bế cháu, tôi ko giao nó mang lại cô đâu. Tôi mà lại phát hiện tại cô bế trộm nó thì tôi đang đánh cô chết. Còn nếu không đánh chết tôi cũng trở nên đuổi cô đi”. Mẹ nghe hoàn thành thì vẻ phương diện hoảng hốt, lần nào thì cũng chỉ dám đứng chú ý tôi trường đoản cú xa. Mặc cho ngực mẹ cương lên đau đớn, nhưng lại tôi không được bú sữa nửa ngụm sữa mẹ, tôi khủng lên là nhờ bà nội bón mang đến từng thìa, từng thìa cháo. Bà nội nói, sữa bà bầu “có bệnh dịch điên”, trường hợp truyền sang đến tôi thì ko tốt.

Lúc đó, gia đình tôi vẫn ngụp lặn vào vũng lầy nghèo đói. Tuyệt nhất là sau khi thêm người mẹ và tôi, trong nhà thường bữa đói bữa no. Bà nội nhiều lần định đuổi bà bầu đi, vì chị em không đa số chỉ biết ăn bám ngoài ra thường gây chuyện rắc rối. Một hôm, bà nội đun nấu một nồi cơm trắng to, từ bỏ tay xới cho mẹ một bát đầy rồi nói: “Con à, mái ấm gia đình này nghèo quá, bà bầu xin lỗi con. Bé ăn hoàn thành bát cơm trắng này rồi đi tìm một bên nào đó giàu hơn cơ mà sống, trong tương lai đừng lại phía trên nữa, nhé!”.

Mẹ vừa định cùng miếng cơm trắng vào miệng, nghe “lệnh đuổi khách” của bà nội, miếng cơm nghẹn lại khu vực cổ. Bà mẹ nhìn tôi vẫn năm gọn trong lòng bà nội, kêu lên một giờ đồng hồ thảm thiết bởi những lời không rõ ràng: “Đừng! Đừng!”. Bà nội nghiêm mặt, bự tiếng quát: “Điên như cô, quả làm sao nhân ấy, gieo nhân rồi cũng chẳng bao gồm quả ngọt nhưng ăn. Đi ngay! có nghe rõ không?”. Nói xong, bà nội mang ra một cây gậy sau cửa, gõ xuống đất “bộp, bộp”. Mẹ run sợ nhảy lên, khiếp hoàng nhìn bà nội rồi đủng đỉnh cúi đầu xuống nhìn đĩa cơm trước mặt, nước mắt chứa chan.

Dưới sự nghiền buộc của bà nội, mẹ bất thần có một hành vi kỳ quặc: mẹ lấy rộng nửa bát cơm san qua một chiếc chén bát không khác, tiếp nối run rẩy nhìn sang bà nội với góc nhìn tội nghiệp.

Bà nội lặng đi, té ra mẹ mong mỏi nói rằng, từng bữa mẹ chỉ việc ăn một nửa bát cơm thôi, xin bà chớ đuổi. Trái tim bà trong khi bị ai giằng xé, bà nội cũng chính là phụ nữ, thái độ cứng rắn cơ của bà cũng chỉ nên giả dối thôi. Bà ngoảnh vội sang nơi khác, nước đôi mắt chảy tràn trên khuôn mặt già nua nhăn nheo, sau thời điểm lau gấp bà lại nghiêm mặt nói: “Ăn nhanh, nạp năng lượng nhanh lên, ăn rồi cơ mà đi. Ở công ty này cô chỉ bao gồm chết đói thôi”. Mẹ ngoài ra tuyệt vọng, lễnh tễnh phiêu lưu cửa, dẫu vậy tần ngần mãi không chịu đi. Bà nội cứng ngắc nói: “Thôi cô đi đi, không nên quay lại. Thiên hạ có rất nhiều người khôn cùng giàu!”. Bà mẹ bất bỗng quay trở lại, hai tay giơ ra phía bà, té ra me muốn bế mang tôi.

Bà nội ngần ngừ một lúc, tuy nhiên vẫn giao tôi cho mẹ. Lần mãn nguyện. Bà nội lại như đứng trước kẻ thù, hai tay giằng rước tôi, cứ hại cơn điên của bà mẹ lại nổi lên, sẽ vứt tôi vào giỏ rác. Người mẹ bế tôi chưa đầy 3 phút, bà nội bèn nhanh nhẹn giăng mang tôi lại, kế tiếp quày quả vào chống rồi tạm dừng hoạt động lại.

Khi bước đầu hiểu chuyện, tôi bắt đầu phát hiện, trừ tôi ra những đứa trẻ thuộc trang lứa khác đều phải có mẹ. Tôi hỏi cha, hỏi bà nội, cả hai phần lớn bảo mẹ tôi sẽ chết. Nhưng bầy trẻ lại nói cùng với tôi rằng: “Mẹ cậu là một trong người điên, bị bà nội xua đi rồi!”. Tôi tra cứu bà nội, cứ bắt bà buộc phải trả người mẹ cho tôi, còn chửi bà là “Bà nội độc ác”, thậm chí hất đổ bát cơm bà dọn mang lại tôi xuống đất. Lúc đó, tôi hoàn toàn không có khái niệm về “người điên”, chỉ biết là tôi rất nhớ mẹ. Không ngờ, năm tôi lên 6, mẹ ra đi 5 năm lại bất ngờ quay về. Hôm đó, mấy anh bạn chạy như cất cánh đến báo tin: “Tiểu Thụ, đi xem cấp tốc lên, bà mẹ cậu về đấy, mẹ điên của cậu đang về rồi”. Tôi sung sướng xoắn xuýt, nhanh nhẹn chạy ra ngoài, phụ vương và bà nội cũng chạy theo tôi. Đây là lần trước tiên tôi chạm chán được mẹ kể từ lúc tôi biết suy nghĩ. Mẹ vẫn mang bộ áo xống ránh nát, trên đầu còn cài cành hoa dại màu sắc vàng, phân vân đã rúc ở cái cây nào ngủ qua đêm. Mẹ không đủ can đảm vào, đứng trước nhà tôi, vào tay cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi cùng lũ bạn đứng trước khía cạnh mẹ, bà nhanh nhảu tìm nhỏ mình. ở đầu cuối bà chăm chăm nhìn vào tôi, miệng gắn bắp gọi: “Tiểu Thụ... Nhẵn bóng.. Chị em đứng lên, giơ trái bóng bay ra, dúi vào tay tôi. Tôi lấy rất là lùi lại phía sau. Tôi bế tắc vô cùng, ngạc nhiên người người mẹ tôi ngày đêm ý muốn nhớ kia lại sở hữu bộ dạng như vậy. Một cậu bạn đứng kề bên còn dọa: “Tiểu Thụ, bây chừ cậu biết fan điên là gì rồi chứ. Giống như mẹ cậu vậy đó!”.

Tôi khó tính nói với nó: “Bà ta là chị em cậu! mẹ cậu mới là bạn điên, bà bầu cậu mới là bạn như vậy!”. Tôi xoay đầu chạy một mạch, tôi không đề nghị đến bà bầu điên này. Bà nội và phụ thân dân chị em vào nhà, vì sau khoản thời gian bà nội doạng mẹ, lương vai trung phong bà các lần ray rứt, tháng ngày qua đi, lòng bà vẫn chẳng sao nguôi ngoại, cho nên vì thế bà chủ động giữ bà mẹ tôi lại, còn tôi cảm xúc không vui, chính vì mẹ đã làm cho tôi thiệt mất mặt.

Tôi không phải nhìn bà bầu một biện pháp thân thiện, chưa nhà động thủ thỉ với bà bầu lần nào, càng chưa bao giờ gọi một giờ “Mẹ!”.

Trong nhà cấp thiết nuôi không mẹ, bà nội đưa ra quyết định dạy bà bầu làm một trong những việc vặt. Khi ra đồng, bà nội thường xuyên dẫn người mẹ đi “thực tập”, hễ nói không nghe là tiến công ngay.

Một thời hạn sau, bà nội bảo chị em đi mang rau heo một mình. Chẳng ngờ, chỉ trong vòng nửa tiếng chị em đã cắt đầy 2 sọt rau đầy. Bà nội vừa xem, hoảng hồn, rau mẹ cắt toàn là mạ non ruộng nhà tín đồ ta mới cấy. Bà nội vừa giận vừa bực, chửi mắng mẹ. “Con điên này trong cả rau và lúa cũng chưa biết phân biệt cho nên vì vậy hồn..”. Khi bà nội sẽ nghĩ bắt buộc xử lý cố kỉnh nào thì công ty ruộng đến, nói là vì bà nội cố kỉnh ý dạy bà bầu làm vậy. Bà nội càng bực, trước mặt người ta mang một cây roi lâu năm quất tới tấp lên sống lưng mẹ, vừa đánh vừa nói: “Đánh chết con bà mẹ điên này, mày phới đâu cho tạ thế mắt tao ngay...”.

Mẹ mặc dù điên, nhưng lại vẫn biết cụ nào là đau đớn, người mẹ nhảy lên tránh các vố roi của bà, miệng kêu thảm thiết: “Đừng, đừng…”. Cuối cùng, fan ta thấy chẳng còn bí quyết nào khác, bèn nói: “Thôi quăng quật đi, công ty chúng tôi không bắt đền rồng nữa. Nhớ thống trị mụ ta cho chặt vào...”. Sau trận đòn này, mẹ nằm trên khu đất khóc thút thít. Tôi nói độc ác: “Rau cùng với lúa nhưng mà cũng tách biệt không xong, đúng là đồ bé lợn!”. Vừa hoàn thành lời, tôi ăn ngay một bạt tai, bà nội đánh tôi, tiếp đến bà trừng mắt măng tôi: “Đỗ súc sinh, sao mày dám nói vậy? cho dù gì thì bà ta cũng là người mẹ của mày chứ!”. Tôi gân cổ cãi: “Con không có bà người mẹ điên như thế!”.

“Hừ, ngươi thật càng ngày càng quá đáng. Xem tạo tất cả dám đánh mày không!” - Bà nội lại giơ bàn tay lên, từ bây giờ mẹ như lò xo nhảy dậy, chắn giữa tôi và bà nội, mẹ tự chỉ lên đầu mình, kêu: “Đánh tôi, tiến công tôi đi”.

Tôi đang hiểu, bà bầu bảo bà tấn công mẹ, đừng tiến công tôi. Cánh tay bà giơ trên ko trung rồi buông thõng xuống, mồm lẩm bẩm: “Bà bà bầu điên này, trong trái tim cũng biết yêu con của mình đấy chứ!”.

Tôi đi học không lâu, cha tôi tìm được việc làm bảo đảm hồ cá cho thôn mặt cạnh, mỗi tháng kiếm được năm mươi đồng. Mẹ vẫn đi làm việc với bà nội, đa phần là rước rau heo, nhưng sau đây mẹ chẳng khi nào lặp lại tội tình cũ.

Còn lưu giữ một trời đông năm tôi học tập lớp 3, trời đã quang đăng bỗng kéo mây đổ mưa như trút. Bà nội bảo người mẹ đến trường đưa ô mang lại tôi. Khi đến nơi thì khắp cơ thể mẹ ướt như con chuột lột, bà đứng bên cửa sổ phòng học quan sát tôi cười ngây dại, mồm nhấp nháy: “Thụ... ô đây..”. Mấy người chúng ta tôi mỉm cười châm chọc, lòng tôi như lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi nhìn mẹ, bực mình vị bà làm tôi mất mặt. Khi đứa cầm đầu lũ bạn quậy phá là Gia Hỷ sẽ há mồm ra châm chọc, tôi ngay tắp lự chộp mang hộp đựng bút trước phương diện ném rất mạnh tay vào nó, dẫu vậy nó tránh được rồi xông lên vùng phía đằng trước đè vào cổ tôi, hai cửa hàng chúng tôi lao vào tiến công nhau. Tôi nhỏ dại con, chưa phải là đi thủ của nó bắt buộc bị nó ép xuống đất. Dịp này, chỉ nghe ở bên ngoài lớp vang lên một giờ “Oái”, mẹ giống như một thiếu nữ đại hiệp cất cánh đến, túm chặt rước nó, lôi xềnh xệch thoát khỏi lớp học. Tôi từng nghe nói bạn điên rất mạnh, thật đúng là như thế. Nhị tay chị em nhấc bổng nó lên không trung, nó khóc lóc, hai cái chân ngắn tũn to con quẫy quây loàn xạ. Người mẹ chẳng thèm để ý, bỏ nó vào vào hố nước trước cổng trường. Kế tiếp mẹ ra về cứ như không có chuyện gì xảy ra.

Mẹ đã vị tôi tạo ra họa lớn, ráng mà bà vẫn như chẳng tất cả chuyện gì. Trước phương diện tôi, bà bầu lấy lại cỗ dạng hồ nước hởi để gia công tôi vui. Tôi hiểu đây chính là bộc lộ của tình chủng loại tử mặc dù cho là một biểu lộ không rõ ràng. Lúc nào cũng vậy, lòng mẹ luôn đủ sáng suốt để nhận biết con mình đang bị người khác ức hiếp. Dịp đó tôi đang không kiềm chế được thốt công bố “Mẹ!”, đấy là tiếng call mẹ trước tiên từ khi tôi biết kể đến nay. Người mẹ sững người, chú ý tôi thật lâu, tiếp nối đỏ phương diện xấu hổ y hệt như một đứa trẻ, mấp lắp thêm miệng cười cợt ngây ngô.

Hôm đó, hai bà bầu con tôi lần đầu tiên đi tầm thường ô về nhà. Tôi kể cho bà nội nghe số đông chuyện, bà nội sợ tới cả ngã lộn ra ghế, gấp vàng cho tất cả những người gọi cha về. Thân phụ vừa vào đến cổng, một đám tín đồ mang dao có gậy sẽ xông đến nhà tôi, chẳng đề xuất phân biệt đề nghị trái, đập phá tan đồ vật trong nhà. Chúng ta là bạn do nhà Gia Hy bảo đến, cha nó hằm hằm chỉ vào mặt thân phụ tôi nói: “Con trai sinh sản sơ tới cả phát điên, bây giờ vẫn còn phía bên trong bệnh viện. Nếu như không đưa đầy đủ một nghìn đồng xu tiền viện tổn phí thì... Tạo ra cho anh chị em mày ra tro”.

Xem thêm: Bảng Giá Phụ Tùng Xe Air Blade Phiên Bản Cũ, Phu Tung Xe Ab, Giá Cập Nhật 1 Giờ Trước

1000 đồng? từng tháng phụ vương chỉ tìm kiếm được 50 đồng nhìn thấy nhà vị trí kia đằng đằng giáp khí, mắt cha đỏ ngầu, phụ thân nhìn mẹ bằng ánh nhìn nảy lửa rồi nhanh t tháo thắt sống lưng da ra, vụt tới tấp lên phương diện mẹ. Hết đặc điểm này đến loại khác, mẹ giống hệt như con chuột chúi nhủi chạy trốn, bị dồn vào cách cùng, không thể nơi trốn chạy nữa, giờ đồng hồ gào thê thảm của bà bầu hòa thuộc tiếng roi da vun vút của cha khiến cả đời này tôi chẳng thể nào quên. Sau cùng trưởng thôn phải xông đến thay chặt cái thắt sống lưng trên tay cha. Tác dụng hòa giải là hai bên đều phải sở hữu tổn thất, chẳng ai nợ nần gì ai nữa. Ai còn liên tiếp gây chuyện đã bắt tín đồ đó! sau thời điểm đám bạn đi rồi, phụ thân nhìn phần đông mảnh vỡ vạc văng đầy khắp nhà, rồi chú ý mẹ với những người đầy yêu đương tích, thân phụ chợt ôm mẹ vào lòng khóc nức nở, nói: “Me nó ơi, chưa hẳn tôi ao ước đánh bà, tôi không thích đánh bà tí nào, việc này sẽ không trách được tôi, chỉ trách đơn vị mình nghèo không có tiền đền người ta”. Phụ vương lại quan sát tôi nói: “Thụ con, nhỏ nhất định phải học thật giỏi để thi vào đại học. Trường hợp không, cả đời chúng ta sẽ bị fan khác ức hiếp!”. Tôi đồng ý trong nước mắt.

Mùa hè năm 2000, tôi đã thi đỗ vào trường trung học tập với thành tựu xuất sắc. Bà nội vì chưng vất vả các năm nên lặng lẽ âm thầm qua đời, cuộc sống đời thường gia đình ngày càng khó khăn hơn. đơn vị nước liệt bên tôi vào gia đình đặc trưng khó khăn, từng tháng trợ cung cấp 40 đồng, miễn tổng thể học phí, như vậy tôi mới hoàn toàn có thể tiếp tục học tập đến nơi mang đến chốn được.

Do bài toán học ngày càng căng thẳng, tôi vô cùng ít khi trở về nhà. Cha vẫn đi làm thuê với 50 đồng lương từng tháng, bài toán đưa thức nạp năng lượng cho tôi được giao cả mang lại mẹ. Cha nhờ thím bèn bên giúp làm thức nạp năng lượng mặn, sau đó đưa mẹ mang về cho tôi. 20 ki-lô-mét con đường núi khúc khuỷu me nằm trong nằm lòng, trời mưa cũng tương tự trời nắng. Thiệt là kỳ diệu, thường xuyên những vấn đề làm cho nam nhi mẹ chẳng hồ nước diễn chút nào. Ko kể tình mẹ, tôi ko biết hiện tượng kỳ lạ này y học nên phân tích và lý giải là gì.

Trước khi bà mẹ về, như thường xuyên lệ tôi dặn dò người mẹ cẩn thận, người mẹ ậm ừ đáp lại. Tiễn chị em xong, tôi lại lao vào ôn tập kỳ thi trung học cuối cùng. Ngày hôm sau, khi tôi đã lên lớp, thím nhà hàng xóm bất thần chạy đến trường nhờ giáo viên call tôi ra. Thím hỏi bà mẹ tôi tất cả đưa thức ăn uống đến mang đến tôi không, tôi nói người mẹ đã mang lại và đã và đang về rồi. Thím nói: “Chưa, chị em cháu chưa về cho nhà”. Tim tôi thắt lại, mẹ sẽ không còn lạc con đường chứ? con phố này chị em đã đi quen cha năm rồi, chắc hẳn rằng khó lạc. Thím hỏi “Mẹ cháu chẳng nói gì sao?”. Tôi nói không, bà mẹ chỉ đưa cháu mấy trái đào lẩn thẩn thôi. Thím vỗ tay đánh bốp: “Thôi rồi, rất có thể là ở đoạn mấy cây đào dại”. Thím bảo tôi xin nghỉ phép, shop chúng tôi đi men theo mặt đường núi nhằm tìm, con đường về bên quả gồm mấy cây đào dại, bên trên cây lủng lẳng quả, bởi mọc men sườn núi đề nghị mấy trái đào vẫn còn đó. Cửa hàng chúng tôi phát hiện nay cây đào nọ bao gồm một cành bị gãy, bên dưới cây là 1 trong những vực sâu thăm thẳm. Thím quan sát tôi nói: “Chúng ta xuống bên dưới xem sao!”. Tôi bảo: “Thím đừng dọa con sợ...” bà thím không nói gì, kéo tay tôi trở xuống hẻm núi...

Mẹ nằm im yên bên dưới hốc đá, bao bọc là mọi quả đào rơi tung toé, vào tay vẫn còn nắm chặt một quả, tiết trên người bà bầu đã kết lại thành một màu đen. Tôi nhức xót như muối hạt xát vào lòng, ôm chặt lây mẹ, gào to: “Mẹ ơi, người mẹ ơi, con ăn năn hận do đã nói đào ngọt, con đã khiến mẹ nên chết tức tưởi như thế này... Bà bầu ơi, bà mẹ sống mà chưa được hưởng vui tươi ngày nào...”. Tôi áp đầu lên gương mặt lạnh mát của mẹ, nước đôi mắt thấm đẫm rất nhiều viên đá xung quanh...

Trong lúc đó hình hình ảnh thùng hàng từ quốc tế của những người dân con bác hàng thôn mỗi tháng nhờ cất hộ về, được thay đổi gạo, thành xe, thành hầu như bữa cơm no đủ thừa mứa… lúc nào cũng ám ảnh, tạo động lực thúc đẩy tôi.

Bấy giờ tôi gồm một đứa bạn thân nhà vô cùng giàu có. Mẹ nó cực kỳ thương cùng nhận tôi làm con nuôi. Bà định lo đến hai đứa tôi quá biên. Ban sơ tôi lắc đầu vì tuy buồn bã nhưng gia đình tôi vô cùng gắn bó, quây quần, quấn quít nhau. Tuy vậy sau thì….

Chuyến đi đó cho giờ vẫn là một ám ảnh trong cam kết ức tôi…

Sau nhị ngày chui nhủi trong ngôi nhà rách rưới nát, hoang phế cực kỳ sâu vào một cánh rừng ngập mặn ở Rạch Giá, công ty chúng tôi mới được fan dẫn đường mang xuống một loại xuồng con. Dòng xuồng tơi tả mà lại đã chất hơn 15 người.

*

Ì ạch, tròng trành mãi rồi đùng một cái đường dây động, không biết tin báo từ đâu mà lại cả xuồng bừa bãi và sau cuối cả hai chục con người nhào xuống nước bơi lấy bơi để, mạnh khỏe ai nấy chạy. Tôi và cô bạn lạc nhau. Vừa lạnh, vừa sợ, tôi đắn đo chạy đi đâu, thay là chịu trận ngồi trong mấy lớp bụi ô rô mang lại mờ sáng.

Đến dịp tôi sắp ngất đi vị quá lạnh lẽo thì bao gồm bàn tay ai đó kéo tôi lên một mẫu xuồng và mang tới một loại chòi. Ở đó, tôi được đắp chiếu ủ nóng và ngủ tê mê . Đến thời điểm tỉnh dậy thì trời sụp tối.

Đang ngơ ngác do dự mình chỗ nào thì một bà lão từ ngoài bước vào đưa mang lại tôi tô cơm trắng đầy ụ, trên gồm mấy miếng tàu hũ cùng ít giá xào. Phụ huynh ơi, dường như đã thọ lắm rồi tôi mới được ăn một bữa ăn không độn ngon cùng thỏa ham mê như thế.

Suốt trong những lúc tôi ăn, bà thay vẫn chẳng nói giờ đồng hồ nào, chỉ lẳng yên ổn ngồi dựa bậu cửa dưới đất, vấn thuốc hút không còn điếu này mang lại điếu khác.

Ăn không còn tô cơm, uống một hơi hết ca nước đầy, tôi bắt đầu tỉnh trí dòm xung xung quanh nhà và lag bắn bạn khi nhìn lên bàn thờ trong góc nhà.

Bên trên bàn thờ là hình chưng Hồ cạnh lá cờ đỏ sao vàng, dưới là 15 tấm ảnh nhỏ lít nhít .

Tôi thấp thỏm thầm nhủ:

“Chết cha, lạc vô gia đình cách mạng rồi ! Bà cụ cho mình ăn uống bữa cơm trắng cuối trước khi đi tù đây mà…”. Gắng là một cảm xúc lạnh ngắt chạy dọc xuống sinh sống lưng. Tôi đang hồi hộp tính đường trốn thì bà nuốm lên tiếng, giọng trầm đục:

” Bây no chưa? bao gồm bộ thiết bị dưới ván, đi tắm rửa đi, nước bà dộng đầy lu rồi”.

Thấy tôi còn ngần ngừ chưa đi, bà hỏi tiếp :

“Bây đi vượt biên phải không? Trời ơi, chút xíu mà bỏ phụ huynh đi làm đưa ra con? Mà bố mẹ bây cũng kỳ, quê kiểng mình không ở, mang lại con đi làm chi”.

Nghe bà hỏi đến đó, tôi vẫn nghĩ:


Mình đâu liệu có còn gì khác để mất, bất thừa thì cũng đi tù… cầm cố là tôi tấm tức tuôn ra sản phẩm tràng gần như “bất mãn chế độ”, rồi kể luôn lý vì vì sao tôi đề nghị đi thừa biên. Bà chũm vẫn trầm tĩnh ngồi nghe, cho lúc tôi dừng lại thì bà dụi thuốc, gọi tôi cho gần. Xoa tóc tôi, bà chỉ tay lên bàn thờ, chổ gồm 15 tấm hình ảnh nhỏ, với giọng hết sức nhẹ, nghe khôn cùng lạ, bà nói:

“Đó là chồng – những con – ba người em của ck – và một fan em của bà đã chết trong những trận chống càn với Mỹ…”

Bà nói giọng vô cùng tỉnh nhưng nói tới đâu là tôi lạnh lẽo toát bạn đến đó:

“15 kiểu bị tiêu diệt à con. Gồm lần chết 3 tín đồ một lúc. Bà khóc riết rồi cũng không thể nước mắt mà khóc. Chiếu lôi ra đắp chôn mang đến độ cũng chẳng còn cái nào.

Vậy mà bây giờ bà cũng đâu bao gồm sướng hơn hồi đó bao nhiêu. Chỉ vui lòng có một cái là tối nằm không còn giật mình hại pháo phun bậy, hỏa châu thả bạ cháy nhà, chết người nữa thôi.

Tụi cán bộ xã cứ đòi đựng nhà bên trên lộ, đưa bà ra kia ở. Nhưng lại bà ko chịu, bà nói chỉ việc tụi bây lo đến bà bé sống quả như tụi bây hứa: Độc lập rồi phơi chiếc nong giữa trời nhưng ngủ, no chiếc bụng, ấm cái áo là má ưng rồi.

Ai cơ mà không qua cảnh khổ nhỏ à, cơ mà bây loại bỏ đi như vầy bác mẹ bây cũng cầm bởi mất một đứa con – nhưng mất cũng tương tự bà – chờ đón phập phồng mà mất. Ví như bây hỏi ý chắc hẳn ông bà già bây cấm đoán bây đi đâu. Không ai đẩy nhỏ mình vô chổ chết để có đồng tiền, nhỏ à!


Có có thể bây nuôi má hông tuyệt là bây nuôi cá…

Thôi bây vô rửa ráy đi rồi đi ngủ. Mai hồi rồi bà tìm giải pháp đưa bây ra lộ về trển…”

Ba hôm sau tôi về đến nhà. Bố mẹ, ông bà, các anh chị em nhìn thấy tôi ai nấy hầu hết khóc. Tôi được bà cố gắng cho môt không nhiều gạo, đậu để – như bà nói:

” đến bây lận sống lưng tìm con đường về nhà”.

Trong túi nóp đựng gạo tôi thấy bà nhét một cái khăn nhỏ, mở khăn ra tôi thấy bao gồm tờ 5 đồng new tinh, có thể bà để dành riêng lâu lắm rồi…

Bố người mẹ tôi sau đó cứ trách mãi chuyện tôi ko hỏi tên bà cụ, ko ghi lại địa chỉ để ông bà kiếm tìm xuống tận nơi cảm ơn.

Cô chúng ta tôi cũng được một người giỏi bụng ngơi nghỉ vùng ấy góp về nhà, rồi sau cũng ra đi.

Còn tôi, tôi ngơi nghỉ lại…

Trong xuyên suốt chiều nhiều năm chạy nhảy hơn 25 năm qua, cho dù không một đợt trở lại, ko một lần tôi nói cho ngẫu nhiên ai về chuyến đi vượt biên ám ảnh đó, tuy nhiên cứ các lần nản lòng và bức bối một điều nào đấy làm tôi ý muốn rũ vứt tất cả, thì hình ảnh bà cụ nơi làng quê ấy, chiếc chòi tiếp giáp mép sông có bàn thờ 15 liệt sĩ ấy, chén cơm, túi gạo đậu cùng tờ giấy tệ bạc 5 đồng của bà lại hiện lên trong tôi và lòng tôi lắng xuống, BÌNH YÊN LẠ THƯỜNG…..

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *